Có một góc bếp, nhỏ thôi, nằm ở đó từ những ngày nhọc nhằn đến lúc thảnh thơi, qua bao bận mưa nắng truân chuyên vẫn bền bỉ cháy. Chỉ cần người muốn dậy, là lửa lại bập bùng sáng cả một vùng nhỏ bình yên…
Có một góc bếp, chứng kiến bao trận bão giông lòng người, cười ngời ngời cũng tại nơi đây, mủi lòng khóc nhớ cũng ở tại nơi đây.
Góc bếp ấy, có những ngày, lặng lẽ nhìn người ta quẹt ngang dòng nước mặn chát trên gương mặt lấm lem lọ nghẹ, rồi bị đổ thừa khói lận vào mi mắt – hờn dỗi bâng quơ, vẫn không một lần than thở.
Có một góc bếp, dù ngoài kia có bão bùng ra sao, có buốt lạnh thế nào, trong này lửa vẫn nổi, khói vẫn dậy những mùi ấm yên ngon lành.
Là mùi của củ lang – bắp nướng, bánh xèo, bánh tót, bánh gói, bánh canh… mùi của cá mặn chiên sềnh sệch cay nồng, mùi của gạo đồng hâm hẩm lừng thơm quyện vào khói xám – cứ mùa bão giông tới là được dịp nao lòng.
Có một góc bếp, Nội ngồi thổi lửa hơ tay, ông cười run run sợi bạc ghé sát tai bà thủ thỉ: “Lũ nó điện về hỏi thăm…”, bà cười “zậy hín, ông đi xuống cô Năm…ừ, ừ…”.
Có một góc bếp, nhìn ông bà tâm tư qua ống thổi lửa, đầu bên này ông nói vọng vào, phía bên kia bà nín thở lắng nghe, câu được câu mất mà vẫn đăm đăm rót yêu thương vào lòng. Bà nặng tai, lắm lúc hủ hở những giận hờn thời trẻ trai, ông im bặt xa xăm nghĩ về những ngày dài phía trước.
Có một góc bếp, giữ chặt những nỗi nhớ mốc mèm, xưa cũ… Để khi có dịp, lại quyện vào lòng mắt đục màu thời gian, dàn dụa cay cay – “Về đây, Nội nhớ…”.
Có một góc bếp, Nội cho nhau trọn một đời nặng nợ yêu thương.
Chiều qua nghe tin bão về, lòng thấp thỏm mong bình yên ở lại. Góc bếp nhà Nội lửa vẫn rực lên, cho tin yêu, yên lành ở mãi trong ngôi nhà chứa đầy hoài niệm một thuở lơ ngơ…
Nội vẫn ở đó, bình an. Góc bếp, khói xanh, xin đừng lận vào mi mắt…
Oanh Thỷ